Hỏi: Thưa Thầy, thông qua sự trải nghiệm con nhận thấy rằng: có sở đắc chưa hẳn đã giác ngộ nhưng giác ngộ thì có sở đắc hay không không còn quan trọng nữa. Có sở đắc thì được an lạc và có niềm tin, nhưng nó không quan trọng bằng sống trọn vẹn tỉnh thức trong từng khoảnh khắc đời sống hàng ngày. Nếu biết thận trọng chú tâm quan sát sẽ ngay đó có những bài học rất bình thường chứ không phải là bài học to tát mà người muốn có sở đắc đạt đến. Cho nên theo con chánh niệm tỉnh giác chính là bước cơ bản nhất để khám phá sự thật. Kính xin Thầy chỉ dạy thêm?
- Con thấy rất đúng. Trong kinh
Mahāgosinga kể rằng trong một đêm trăng rằm chiếu sáng rừng Gosinga, khi được
Ngài Sariputta hỏi “Hạng Tỷ-kheo nào có thể chói sáng rừng Gosinga?”, ngài
Ananda trả lời “Tỷ-kheo nghe nhiều”, ngài Revata “Tỷ-kheo ưa thích đời sống
tịnh cư… không gián đoạn thiền định”, ngài Anuruddha “Tỷ-kheo với thiên nhãn
siêu nhiên”, ngài Kassapa “Tỷ-kheo tự mình sống ở rừng núi với 13 hạnh đầu đà”,
ngài Mahā Moggallana “Tỷ-kheo khéo luận đàm Diệu Pháp”, cuối cùng ngài
Sariputta nói: “Tỷ-kheo điều phục tâm”. Do mỗi vị đều nói sự chói sáng khu rừng
qua sở đắc của mình nên không ai giống ái, bèn cùng nhau đến hỏi đức Phật. Đức
Phật dạy rằng mỗi vị đều khéo trả lời theo sở đắc của mình nhưng Ngài nhấn mạnh
vị Tỷ-kheo trong khi đi khất thực, trong khi dùng vật thực, trong khi ngồi
thiền v.v… luôn giữ chánh niệm trước mặt cho đến khi tâm vị ấy “khéo
giải thoát các lậu hoặc, không có chấp thủ”, là hạng Tỷ-kheo có thể làm
sáng chói khu rừng Gosinga.
Như vậy, tinh tấn chánh niệm tỉnh
giác trong từng khoảnh khắc đời sống là nguyên lý cơ bản để giác ngộ Sự Thật, để
thoát khỏi các lậu hoặc và không còn chấp thủ. Nguyên lý thì đơn giản nhưng
trên thực tế ít người có thể ngộ ngay mà phần lớn lúc đầu chỉ mới giải
ngộ, tức chỉ hiểu trên nghĩa, rồi phải thường sống trọn vẹn tỉnh thức trong
mọi hoạt động đời sống, kể cả ngồi thiền, đi kinh hành v.v… cho đến khi chứng
ngộ tức thấy được lý. Và sau cùng khi sự và lý viên dung mới có thể triệt
ngộ hay viên giác tức
giác ngộ hoàn toàn.
Hỏi: Thưa
Thầy con có đọc trong kinh Tam Bảo Bậc Thánh Tư Đà Hàm có phóng dật có
phạm lỗi lầm nhưng không bao giờ che giấu lỗi lầm với người khác, còn
người phàm thì thường là che giấu lỗi lầm là vì sao?
- Người giác ngộ, như các bậc
Thánh hữu học, tuy còn lầm lỗi nhưng không đến nổi trầm trọng đưa đến hại mình
hại người, đưa đến oán thù oan trái. Họ không còn chấp ngã và luôn tỉnh giác
nên dễ dàng thấy được lỗi lầm của mình mà sẵn sàng xin lỗi, sám hối công
khai, không cần che giấu. Họ cũng thấy rằng chúng sanh ai cũng phải trải qua
sai xấu rồi mới đúng tốt được, nên họ không những không che giấu mà còn cảm
thông với những lỗi lầm của người khác.
Người chưa giác ngộ che giấu tội
lỗi vì tội của họ quá nặng, không những tự hại mình mà còn làm tổn thương rất
nhiều người khác, gây biết bao oan trái oán thù nên chẳng ai dám tiết lộ sự
thật, vì sợ oan gia trái chủ hay bị tù tội, gông cùm. Mặt khác họ còn sợ mất
tiếng tăm, địa vị, danh vọng và lợi lộc. Tất cả đều do cái ngã quá lớn, ích kỷ
quá nhiều mà họ che giấu những tội lỗi của mình.
Hỏi: Thưa
thầy, cho con hỏi một bậc giác ngộ đã nhìn thấy ra cái gì mà họ không còn sợ
hãi, và bất động trước những thành bại trong cuộc đời. Con cảm ơn thầy.
- Trước kia họ chỉ cầu mong
đạt được tài tình danh lợi, nên đã tạo ra biết bao đau khổ cho mình và người
nên họ chỉ sống trong sợ hãi. Chán rồi họ lại cố tu luyện để đạt được ước
muốn hoàn hảo như ý, muốn được thường lạc ngã tịnh, nên bị trói
buộc vào chính sở tri và sở đắc của mình mà sinh ra sợ hãi, sợ mất sở đắc của
mình. Khi thấy ra những nguyên nhân của sợ hãi, khổ đau, thấy ra mọi sở
đắc cũng đều vô thường, trói buộc và đau khổ, dù đó là an lạc chăng nữa, nên họ
bắt đầu buông xả, không còn tham ưu, dính mắc, chấp thủ bất cứ điều gì ở đời,
họ giải thoát ra khỏi ảo tưởng “Ta”, “của Ta” và “Tự ngã của Ta” vì vậy họ
không còn lo âu, sợ hãi và khổ đau nữa.
Nguyên Lý chung của Đạo
Hỏi: Thưa
Thầy xin cho con được hỏi, nguyên lý chung của Đạo, các Tôn
giáo, Tông phái dưới góc nhìn của Thầy là gì?
- Nguyên lý chung của các Tôn
giáo là hướng con người đến điều thiện, và rốt ráo hơn nữa là giác ngộ giải
thoát. Tuy nhiên có 2 loại tôn giáo nói chung:
● Một
là do những vị giáo chủ đã giác ngộ giải thoát, đã thấy ra Chân Lý, Sự Thật hay
Nguyên Lý vận hành cuộc sống, đã hoàn thiện, nên họ muốn chia sẻ, chỉ bày cho
người khác cùng thấy ra Nguyên Lý sống Đạo ấy. Tuy mức độ giác ngộ của họ
có thể sâu cạn khác nhau nhưng họ đều nói đúng sự thật, đem lại lợi ích cho
nhiều người.
● Hai là do những vị giáo
chủ chưa giác ngộ mà bản ngã lại quá lớn, tuy có chút sở tri sở
đắc hoặc khả năng quyền lực nhưng quá nhiều ảo tưởng, đó là những nhà độc
tài Tôn giáo, độc tài tư tưởng, đặt ra khuôn mẫu, pháp môn tu tập theo kinh
nghiệm hoặc kiến thức cục bộ, một chiều của họ rồi thuyết phục người khác nhẹ
dạ hoặc sợ hãi nghe theo mà hình thành tổ chức Tôn giáo, Tông môn, Hệ phái v.v…
Đức Phật gọi đó là người không biết đường mà lại chỉ đường cho người khác.
Ngày nay, thiền Phật giáo cũng đã rơi vào tình trạng tu theo phương pháp chế định của các Thiền sư, phân chia ra nhiều trường phái khác nhau, do hiểu sai và hiểu phiến diện lời Phật dạy rồi vận dụng theo ý mình để tu tập và hướng dẫn người khác tu tập. Nhưng thiền là trực nhận thực tại để thấy ra Sự Thật mà thoát khỏi trói buộc chứ không phải trói buộc mình vào phương pháp để mong cầu sở đắc. Thiền sư giác ngộ chỉ giúp người khác tự giác ngộ trong điều kiện sẵn có của chính họ chứ không bắt họ phải rập khuôn theo phương pháp chế định của mình. Vì nguyên lý của Đạo là giác ngộ giải thoát chứ không phải rèn luyện để trở thành.
Trà Đạo ngày 01.08.2017Ngày nay, thiền Phật giáo cũng đã rơi vào tình trạng tu theo phương pháp chế định của các Thiền sư, phân chia ra nhiều trường phái khác nhau, do hiểu sai và hiểu phiến diện lời Phật dạy rồi vận dụng theo ý mình để tu tập và hướng dẫn người khác tu tập. Nhưng thiền là trực nhận thực tại để thấy ra Sự Thật mà thoát khỏi trói buộc chứ không phải trói buộc mình vào phương pháp để mong cầu sở đắc. Thiền sư giác ngộ chỉ giúp người khác tự giác ngộ trong điều kiện sẵn có của chính họ chứ không bắt họ phải rập khuôn theo phương pháp chế định của mình. Vì nguyên lý của Đạo là giác ngộ giải thoát chứ không phải rèn luyện để trở thành.
HT. Viên Minh