Hẹn - Hoa Tâm - "Hành thâm" - Huyễn Chân - Hiếu - Hồi đầu - "Họa - Phúc"


"Hẹn"

Ta có hẹn nhưng quên rồi ngày tháng
Cuộc tao phùng xin trả lại thời gian
Ta có đến một phương trời lãng đãng
Tựa hồ như có hẹn cõi ba ngàn.


Cuộc đời dường như là cuộc hẹn ra đi và trở về. Sinh ra trong cuộc đời giống như rời bỏ quê hương đi tìm một cái gì đó trong trời đất, và hẹn ngày trở lại... Thế rồi đi vào viễn mộng, trải qua bao nỗi thăng trầm, sóng gió... một ngày nào đó chợt nhớ đến lời hẹn ước trở về cố quận. Ra đi là hẹn hay trở về là hẹn, hay ra đi chính là trở về? Đó là một bí mật mà mỗi người phải tự mình khám phá ra câu trả lời đích thực cho chính mình. Và phải chăng giải đáp đó cũng chính là ý nghĩa cuộc đời?


Hoa Tâm

Hoa nào cũng đẹp cũng xinh
Hoa Tâm khai mở Tuệ Minh sáng ngời
Thì ra vạn pháp tuyệt vời
Khi tâm thanh tịnh Đất Trời viên dung.



"Hành thâm"

Pháp pháp vốn như chân
Chỉ cái "Ta" mới vọng
Không giác được Pháp Thân
Nên thấy toàn huyễn mộng

Tánh giác tự hành thâm
Không phải "Ta" lập nguyện
Hết vọng là chân tâm
Chẳng do ai rèn luyện.


Huyễn Chân

Do tâm chấp lấy tự tâm
Mới thành huyễn hóa, mới lầm ngã, nhân
Chúng sanh, thọ giả... phù vân
Ngay đây chỉ thấy huyễn chân như là!

(Huyễn chân: Hư và thực hoặc hư hư thực thực)

Hiếu

Ngồi định mãi làm chi
Tu ngay trong đạo hiếu
Với nhẫn nại, từ bi
Định tuệ nào có thiếu.

Lành thay! người con hiếu
Biết phụng dưỡng song thân
Lấy từ bi, trí tuệ
Đáp nghĩa, đền thâm ân!

Hồi đầu

Chớ tìm kiếm mỏi mòn
Đừng nghĩ phàm nghĩ thánh
Pháp vốn sẵn trong con
Hồi đầu là thấy tánh.


Họa - Phúc

Giàu không phải là phúc
Phúc do sống biết điều
Nghèo cũng không là họa
Họa do ác tự chiêu


Hữu sự

Nói làm thường Thận trọng
Luôn trọn vẹn Chú tâm
Lắng nghe Quan sát rõ
Đến đi Pháp lặng thầm

Viên Minh